|
Có tất cả nhưng không có em
Tôi biết, bây giờ và có thể về sau, chẳng thể nào có lại được em, nhớ về em cũng không để làm gì.
Tôi lang thang vô định trên từng con đường nhỏ của thành phố ở miền Tây Nguyên xa xôi. Hôm nay trời đổ mưa, không còn nắng gay gắt như ngày đầu tiên tôi vào. Đợt này tôi đi công tác dài ngày tại Buôn Mê Thuột. Tôi có gia đình và làm việc tại Đà Nẵng, gần 40 tuổi, trong tay tạm gọi là đủ. Tôi có nhà, có xe, vợ trẻ, con trai đầu lòng. Mỗi tháng, tôi đi công tác một đôi lần, có khi vài ngày, có khi cả tuần. Trước khi cưới vợ, tôi có mối tình sâu đậm năm năm trời với em, người học cùng lớp đại học.
Chúng tôi học sư phạm nhưng vì công việc khó khăn nên không theo ngành như mình chọn. Bên nhau bốn năm đại học, rong ruổi cùng nhau thêm một năm để tìm việc, cuối cùng cũng không thể về đích với nhau. Tất cả là do tôi bao nhiêu lần làm em tổn thương, vài lần phản bội em, em tha thứ rồi khi chạm đến giới hạn cuối cùng đã quyết tâm dứt tôi để vào miền Nam tìm việc. Tôi ôm hận, không nghĩ có ngày em dám bỏ tôi mà đi.
Sau mấy năm thăng trầm, tôi lấy vợ khi biết em không có ý định quay lại với mình, dù tôi dùng bao nhiêu cách, kể cả cách hèn hạ nhất. Chừng 10 năm sau khi chia tay, em cắt đứt mọi liên lạc, chặn luôn hai số điện thoại của tôi khi tôi gọi cho em. Qua bạn bè, tôi biết em đang hạnh phúc cùng chồng và hai con gái. Lần mò vào được trang cá nhân của em, tôi nhìn ngắm em mỗi ngày, quan sát cuộc sống của em.
Có lẽ, Tây Nguyên là nơi in dấu kỷ niệm của chúng tôi nhất. Đó là khi chúng tôi đi thực tế năm ba, ở lại đây chừng hai tuần. Thời sinh viên vui vẻ, đâu đâu cũng lưu giữ kỷ niệm hai đứa. Lần này, tôi vào đây công tác. Lang thang trên từng con phố nhỏ, tôi nhói lòng khi đi đâu cũng gặp hình bóng em. Vô tình, quán mà tôi gặp đối tác cũng là nơi lớp chúng tôi ăn trưa tại đó. Chiều về, sau buổi nhậu mệt nhoài, tôi lê thân về khách sạn nghỉ ngơi, lòng trống rỗng, từng kỷ niệm chạy dọc trong đầu. Tôi lao vào tắm rửa, gọi điện cho vợ con như thường lệ, chờ tỉnh táo rồi lái xe đi vô định trên đường. Tôi đi qua từng con phố còn in dấu bóng hình em, rồi lại lao vào quán hồi trưa tiếp đối tác, ngồi uống rượu một mình. Đã 15 năm trời, không thể nào dứt ra khỏi hình bóng em.
Hình ảnh em trong bộ áo dài tôi thấy trên mạng, đôi mắt ưu tư buồn vời vợi của em, rồi ngày tháng vô tư vui vẻ bên nhau, dày vò tôi từng ngày. Bất giác lấy một sim điện thoại mới, tôi bấm số gọi em, xem thử em có nghe không. Đầu kia vang lên giọng nhẹ nhàng: "Dạ, alo ai vậy ạ"? Tôi tắt máy. Đã 20h tối. Chắc em đang vui vẻ bên chồng con, không phải số tôi hay gọi nên em mới nghe. Tôi thắt lòng. Sẽ có lỗi với vợ con, muốn chôn chặt tình cảm xuống, nhưng làm sao gạt em ra khỏi tâm trí đây? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Trần Kiên |
|