|
Đọc bài: "Nghĩ ba vợ chê bất tài, chồng tôi tránh mặt dù ở chung", tôi thấy mình trong đó và muốn chia sẻ quan điểm cá nhân.
Theo tôi, khi lập gia đình, đừng nên ở chung với bố mẹ, dù là bố mẹ chồng hay bố mẹ vợ. Tôi rất đồng ý với ý kiến bình luận của bạn nào đó rằng ở chung với bố mẹ đẻ còn không thấy tự do thoải mái chứ đừng nói là ở chung với bố mẹ chồng/vợ, nhà còn có anh em nữa thì vấn đề ở chung lại càng phức tạp và bất tiện. Tôi và vợ yêu nhau từ ngày học năm thứ ba cùng trường đại học nhưng khác khối ngành, ngành của chúng tôi học năm năm và hẹn ra trường sẽ cưới. Hai đứa là đồng hương, nhà cách trường học khoảng 100 km. Vợ là con một, gia đình nhiều ruộng đất nhưng nhà làm nông không giàu. Bố mẹ vợ xin một bé trai làm con nuôi khi bé ba tuổi và lúc đó vợ tôi 11 tuổi. Suốt thời gian học đại học, vợ tháng nào cũng về quê vì nhớ bố mẹ, nhớ em nuôi và để lấy tiền dù lúc đó phải đi xe khách rất khó khăn, mỗi lần lên xe là vợ bị say.
Tôi là con trai giữa trong gia đình, có hai chị và hai em trai. Ba tôi ngày xưa cũng đi học nhưng khi đang học đại học thì ông nghỉ rồi đi nghĩa vụ. Sau ngày đất nước giải phóng, ba về làm vườn. Đất đai ông bà nội để lại nhiều nhưng ba mẹ không quen làm nông dù rất cố gắng, nhà vẫn nghèo. Ba mẹ luôn động viên và quyết tâm cho chị em tôi đi học đến nới đến chốn, dù vô cùng khó khăn về kinh tế và thành phần bản thân. Ai đã thi đại học vào những năm 80 đến 90 của thế kỷ trước chắc chắn biết rõ những khó khăn này. Ngày gần ra trường, bố mẹ vợ tương lai chuẩn bị tiền và tìm hiểu pháp lý để mua một miếng đất mặt tiền với ý định cho con gái xây nhà làm cơ sở hành nghề, đúng với cái nghề đã học.
Sau này, vợ và nhà vợ kể lại rằng, vốn là người trầm tĩnh và cẩn thận, một hôm bố hỏi vợ tôi là con ra trường về đây thì thằng ấy (là tôi) tính làm sao. Tôi và vợ đã có trao đổi việc này, quan điểm của tôi là ra trường sẽ ở lại Sài Gòn làm việc. Bây giờ tư tưởng này phổ biến nhưng cách đây 30 năm khá là ít. Bạn bè và các chị tôi học đại học ra trường là về quê công tác để được ở gần nhà, gần bố mẹ. Vợ tôi trả lời với bố rằng, anh ấy (là tôi) nói không về quê, cho dù có chạy xích lô ở Sài Gòn anh ấy cũng làm. Bố vợ khi đó im lặng và có vẻ không vui, nhưng bố mẹ vợ cũng bỏ luôn ý định mua mảnh đất đó và vợ theo tôi ly hương từ đấy.
Tôi ra trường với vị trí thủ khoa, nhưng vì để kiếm tiền nhanh, tôi bỏ nghề đã học và theo một nghề mới mở ra lúc đó. Gom góp tiền mình có và vay mượn, trong đó vay mượn thủ trưởng đơn vị ba cây vàng, bố mẹ mỗi bên cho 1,5 cây vàng, vàng lúc đó năm triệu đồng một cây, tôi mua nhà cấp bốn, 80 m2 ở Thủ Đức, giá bảy cây vàng và nhận nhà, dọn dẹp trước khi hai đứa về quê tổ chức đám cưới đúng hai ngày. Cưới xong hai đứa chỉ còn tiền đủ sống đến cuối tháng và chờ lương tháng mới. Bố mẹ vợ cấp cho một xe máy thời ấy là cup 78 với điều kiện hai ngày thứ bảy, chủ nhật cuối mỗi tháng tôi chở vợ về nhà trình diện bố mẹ giống như hồi còn đi học. Điều này được duy trì cho đến khi chúng tôi trả xe lại cho bố mẹ, mua xe mới và chỉ ngừng lại khi bốn năm sau đám cưới, là lúc chúng tôi có con.
Dù có khó khăn mà đúng ra phải nói là đầu tắt mặt tối để làm việc kiếm tiền trả nợ nhà, nhưng chúng tôi sống rất thoải mái, hoàn toàn không có va chạm hay xung đột với gia đình, bố mẹ, anh em của cả hai bên vợ và chồng. Sau này sinh hai con càng vất vả hơn khi chăm sóc, gửi con để đi làm và đưa đón con đi học, chúng tôi tự làm mà không nhờ vả bố mẹ, người thân. Tôi có lời hứa là sẽ đưa đón hai con đi học cho đến ngày vào đại học và đã làm được. Giờ chúng vào đại học và tự đi. Bố mẹ tôi mất, đất đai chia đều cho các con, tôi nhận phần mình và để lại cho chị và anh rể canh tác.
Bố vợ mất 10 năm rồi nhưng mỗi lần về quê, nhất là đi ngang qua mảnh đất ngày xưa ông định mua, tôi rất nhớ ông. Mảnh đất này ngày nay rất sung túc, vị thế đắc địa nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì ngày xưa từ chối về quê cất nhà ở trên đất bố mẹ vợ cho. Vợ tôi cũng nói ngày xưa em quyết định theo tôi là đúng. Mẹ vợ giờ 82 tuổi, sống một mình ở quê. Em vợ sau này cũng đi học và ở lại Sài Gòn lập nghiệp, lấy vợ sinh con. Mẹ vợ chia đất đai cho vợ và em trai vợ, mỗi phần vài ngàn mét vuông, không nhận cũng không được nữa rồi. Vợ tôi và cả em vợ nhận đất, không biết làm gì, nhiều năm rồi bỏ trống, vài tháng lại thuê người dọn dẹp cỏ rác.
Chúng tôi có hai con trai cả gái và trai, luôn nói với con về bài học của đời mình. Nhất định con cái khi lập gia đình không nên và đừng ở chung với bố mẹ, con phải tự lập để lo cho gia đình riêng, tự giải quyết khó khăn và tự trưởng thành mà không phải dựa dẫm vào bố mẹ cho dù là bên vợ hay chồng. Bố mẹ có điều kiện và giúp sức thì tốt, tài sản bố mẹ nếu có để lại thì tốt còn không có thì cũng không sao. Hãy tự tin vào bản thân mình, vất vả khó khăn sẽ làm chúng ta hoàn thiện và trưởng thành giàu có hơn.
Nguyên Khang |
|