|
'Chồng thu nhập vừa đủ nên tôi không dám nghỉ việc ở nhà, lỡ con ốm thì lấy tiền đâu ra?'.
Chưa bao giờ hối hận vì từng tiêu xài thoải mái
Tôi là người miền Nam chính gốc, sống chẳng có phân biệt sang hèn gì hết, cứ có tiền là xài, là giúp, là phóng tay chi tiêu, không đủ thì kiếm việc để có tiền. Ngày còn sinh viên, tôi cũng nói bố mẹ cho bạn bè ở mấy phòng, chỉ lấy tiền tượng trưng, còn giúp tìm mấy mối dạy thêm, đứa nào đói quá thì cứ tới bữa vào ăn ké. Nhà tôi ăn sao thì bạn bè ăn vậy, tụi nó xài điện nước tôi trả, không tính đồng nào. Tôi phải nai lưng đi làm thêm nhưng bạn bè đứa nào đói là giúp hết, thiếu tiền cho mượn không cần trả lại.
Sau này tôi lấy chồng, cái tính hào sảng đó chỉ là hoài niệm. Tôi chưa bao giờ hối hận hay chê bai bản thân vì từng ăn xài xả láng, bởi khi ấy mình sống là chính mình, sống vì tình nghĩa chứ không vì tiền bạc, sống vui vẻ chứ không hề lo lắng cho ngày mai. Giờ tôi giàu hơn nhưng không thoải mái bằng. Nếu không phải vì trách nhiệm với con cái, cha mẹ, tôi vẫn mơ ước mình lại được sống "hào sảng" như ngày xưa.
Minh họa: AI
Không dùng mạng xã hội nên quần áo mua 10 năm tôi vẫn mặc
Tôi là nữ, rất tiết kiệm, chồng khá hơn tôi gấp mấy lần. Anh lo mọi chi phí còn lương của tôi cứ để tiết kiệm. Tôi tiết kiệm cho chồng vì thấy anh vất vả, tội nghiệp. Đi ăn, nhìn menu tôi chọn món ăn và đồ uống rẻ nhất dù vợ chồng có tiền tỷ. Chồng cũng là người tiết kiệm nhưng không đến mức như tôi. Tại tôi sinh ra trong nghèo khó nên vậy chăng? Điện thoại tôi dùng loại bình thường, váy rẻ có, đắt xịn có, mà một cái váy mặc 10 năm vẫn mặc chứ không có khái niệm mặc chụp ảnh xong là thành đồ cũ. Tôi không dùng bất cứ mạng xã hội nào nên váy áo không sợ cũ. Về nhà chồng chơi, ngày tôi nấu cơm đủ ba bữa để tiết kiệm. Vậy nên chồng và cả nhà anh thương tôi như con đẻ.
Minh họa: AI
Chồng làm vất vả nên mua gì tôi cũng quy ra bỉm sữa
Tôi nghỉ thai sản sáu tháng ở nhà, dù có tiền bảo hiểm xã hội nhưng khi mua sữa rửa mặt, cây son dưỡng môi (môi nứt nẻ sau sinh), bộ quần áo mặc tết (do đẻ xong tăng cân, không vừa đồ cũ) cũng đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Do công việc của chồng nặng về chân tay nên tối về ngại nhờ chồng hỗ trợ, muốn để anh nghỉ ngơi, tập trung đi làm. Tôi cứ quanh quẩn với con, mua gì cũng quy ra tiền tã sữa, tiền công đi làm của chồng, cảm thấy bí bách vô cùng.
Tôi thấy rất nhiều chị em bạn bè hoặc trên mạng xã hội khoe đẻ xong ở nhà chăm con đến khi con 2-3 tuổi mới đi học. Rồi họ lại đẻ, lại chăm con, sau đó lớn tuổi khó xin việc và cũng cần đưa đón con đi học nên làm nội trợ luôn và khoe chồng đưa hết lương, chi tiêu thoải mái, rất hạnh phúc.
Thật ra, nếu chồng thu nhập cao, chi tiêu thoải mái và tháng vẫn dư 15-20 triệu đồng thì tôi cũng muốn ở nhà chăm con, vừa đỡ stress, đỡ phải đi làm, lại được ở gần con. Còn nếu thu nhập vừa đủ xài, tôi không dám nghỉ làm vì trẻ con bệnh tốn tiền triệu trở lên, với còn phải dự phòng khoản tiền khi cần mua đồ dùng gia đình. Chồng làm thu nhập thấp, vừa đủ chi tiêu thì vợ nên đi làm, gia đình thoải mái chi tiêu, ai cũng vui vẻ, ở nhà chồng nhìn mình nhàn nhã còn anh ấy gồng gánh cả gia đình, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Minh họa: AI
|
|