|
Con không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm, mỗi lần hỏi chỉ bảo lấy trộm của bạn rồi im ru, không nói câu nào.
Tôi thật sự kiệt sức và bất lực khi phải lên đây cầu cứu mọi người xin lời khuyên và chỉ dẫn. Con trai tôi tám tuổi, học lớp ba. Từ năm lớp một, tôi từng thấy có 50 nghìn đồng trong cặp con và ép hỏi thì con nói là lấy trộm của bạn. Dần dần con trộm những món đồ như bút, đồ chơi; con còn có xu hướng đốt mọi thứ đồ trong nhà như giấy, báo, thùng xốp, ổ điện, lá cây. Tôi nói chuyện với chồng, anh cũng chỉ la con, đánh con chứ không làm gì. Lần gần nhất con trộm của tôi 500 nghìn đồng mang đến trường học để tiêu, may sao giáo viên biết và giữ để gửi lại. Mới hôm rồi, con trộm 200 nghìn đồng của bạn cùng lớp về. Con không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm, mỗi lần hỏi chỉ bảo lấy trộm của bạn rồi im ru, không nói câu nào.
Đem chuyện này nói với bố mẹ chồng, nhờ họ tư vấn thì họ bảo, trẻ con đứa nào cũng thế, lớn sẽ không vậy. Tôi không vô tâm đến nỗi không dạy bảo con. Ngày nào cũng ngồi học cùng con, kèm giảng giải, đọc sách cùng con, cũng không đánh đập, hành hạ hay để con thiếu món đồ nào mà đến nỗi con phải đi trộm đồ như vậy.
Minh họa: AI
Việc xảy ra khiến tôi căng thẳng đầu óc và mất ngủ mấy đêm rồi, lên công ty tôi không có tâm trí vào việc. Chị trưởng phòng đã phải cho tôi nghỉ phép gấp mấy ngày để tĩnh dưỡng vì nhìn thấy trạng thái tinh thần của tôi quá tồi tệ. Thật sự giờ tôi không biết nên đối mặt với chồng con thế nào. Chồng nói rằng con hư tại mẹ. Trong khi anh không dạy dỗ con, nhờ kèm con học thì anh chỉ mải mê mô hình, máy móc. Con điểm kém cũng lỗi tại tôi. Là bậc cha mẹ, tôi tin chắc ai cũng mong con cư xử tốt chứ sao lại dạy con những điều xấu như gian dối, lừa gạt, trộm cắp vậy được. Rất mong mọi người cho tôi lời khuyên xem tôi nên làm gì để hướng con mình đến điều tốt đẹp hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc.
An Dương |
|